Trong những ngày vợ tôi ở cữ, mọi việc trong nhà dường như dồn lại cho tôi. Thương em, tôi cố gắng chăm sóc, nhưng cũng cảm thấy cô đơn và áp lực. Chợt một cơn gió lạ thổi qua, và tôi quyết định ra ngoài tìm kiếm chút gì mới mẻ cho bản thân.
Tôi gặp em, một cô gái quê miền Tây với dáng vẻ tươi tắn, giọng nói ngọt ngào như mật. Chúng tôi nhanh chóng bị cuốn vào những cuộc trò chuyện vui vẻ, và chẳng mấy chốc, tôi thấy mình bị lôi cuốn bởi vẻ đẹp dịu dàng ấy. Thế là tôi quyết định “đi tour”, hẹn hò với em trong một đêm say mê.
Tối hôm ấy, trong căn nhà nghỉ nhỏ, không gian như bùng nổ. Mọi thứ xung quanh đều mờ nhòa, chỉ còn lại những cảm xúc dâng trào. Nhưng khi những cuộc gọi từ vợ liên tục vang lên, tôi đã chọn cách tắt nguồn, đắm chìm vào sự thỏa mãn của phút giây hiện tại, quên đi những trách nhiệm đang chờ đợi.
Sáng hôm sau, khi tôi trở về nhà, sự thăng hoa trong tôi đã nhường chỗ cho một nỗi lo sợ mơ hồ. Trong sân nhà, không khí trĩu nặng, những khăn tang trắng ngập tràn. Tim tôi chùng xuống khi nghe tin mẹ đã qua đời. Mọi niềm vui trong đêm trước như bị cuốn trôi, nhường chỗ cho sự hối hận và nỗi đau.
Mẹ tôi ra đi đột ngột, không có cơ hội để nói lời tạm biệt. Tôi đứng đó, nhìn quanh, thấy vợ tôi ngồi bên giường, đôi mắt đầy nước. Tôi biết em đã lo lắng cho tôi suốt đêm, trong khi tôi đã lạc lối trong cơn say. Cảm giác tội lỗi ập đến, khiến tôi chỉ muốn quay về những ngày tháng trước, khi mọi thứ còn bình yên.
Những ngày tang thương trôi qua, tôi hiểu rằng cuộc sống không chỉ là những khoảnh khắc vui vẻ hay sự thỏa mãn tức thời. Nó còn chứa đựng tình yêu, sự gắn kết và cả những trách nhiệm mà chúng ta phải chịu. Tôi quyết định sẽ không để những cơn gió lạ làm lung lay những gì mình đang có.
Sau tất cả, tôi đã học được bài học đau đớn nhưng cần thiết: không có gì quý giá hơn gia đình và những người mình yêu thương. Và từ bây giờ, tôi sẽ trân trọng từng khoảnh khắc bên vợ con, không để bất kỳ điều gì lặp lại sai lầm trong quá khứ.